Những ngày áp Tết, ai cũng muốn lòng mình thanh thản bình yên, có thời gian ngồi nhìn lại một năm qua đi được mất những gì, nhất là sau đại dịch đã cướp đi quá nhiều thứ về người và của, kinh tế trì trệ, sức khỏe giảm sút. Ai cũng muốn dành lại cho bản thân một khoảng lặng để ngồi ngắm phố phường người xe qua lại, ngắm từng cánh đào phai lấm tấm hơi sương, ngắm hương xuân lất phất mưa bụi.
Sau ngày 23 tháng Chạp tiễn ông Công ông Táo về trời là mọi người đi tảo mộ. Những người con xa cũng tụ họp lại về, cánh đồng nghi ngút khói hương, người thì nhổ cỏ, người thì lau dọn thay nước, cắm hoa…
Hoài niệm và kí ức luôn mang đến cho con người những cung bậc cảm xúc khác nhau. Tôi nhớ mùi hương trầm, nhớ mùi vỏ trấu âm ỉ những đêm ngồi canh nồi bánh chưng, nhớ những hạt mưa xuân lây phây và những đêm 30 Tết năm nào gần giao thừa cũng mất điện, cả gia đình bận rộn lên xuống làm mâm cơm cúng sang canh. Những kí ức lẩn khuất đâu đây thật khó gọi thành tên và cũng thật khó phai mờ trong tâm trí.
Càng lớn tôi càng ước mình được bé lại. Nói một cách khác, càng lớn tôi càng muốn mình được trốn tránh trách nhiệm, vì không thể gánh vác những lễ nghi tục lệ hai họ qua lại thăm hỏi chào nhau. Với những người tôi yêu quý, tôi luôn hào hứng để được đi thăm và gặp mặt, nhưng có những người gắn liền với trách nhiệm, lúc nào cũng phải thế này phải thế kia cho trọn tình trọn nghĩa. Bảy ngày nghỉ Tết nhưng có biết bao nhiêu việc phải làm. Đôi lúc chỉ muốn dành trọn vẹn một ngày để lắng nghe thật sâu trong tim mình, thanh lọc cơ thể và làm mới bản thân, tiếp thêm năng lượng cho chặng đường kế tiếp nhưng cũng không được nữa… Luôn luôn có những công việc không tên đang chờ đợi, ngoài dọn dẹp, ngoài chuẩn bị sắm sửa đồ đoàn đón Tết còn là những nghĩa vụ trách nhiệm phải Tết người này, đến nhà thăm hỏi người kia, những câu chào hỏi với nhau khách sáo, những bữa ăn mà bản thân không cảm thấy vui vẻ và thoải mái một chút nào. Tết đến là để về nhà, nhưng không phải về nhà để chịu áp lực. Chỉ vì bản thân không đáp ứng được kỳ vọng của xã hội mà trở thành người con “mất dạy” không biết nghĩ đến quê hương.
Một mùa xuân mới lại về, chỉ nghe đến chữ “Tết” thôi là lại thấy áp lực. Những giai điệu mùa xuân đang ngân dài trên phố mỗi bước đi. Có những lúc ta thấy mình như một chú én nhỏ, giữa mênh mông đất trời mùa xuân, hoài vọng, ngóng trông, chất chứa, nơi đâu là nơi chú én có thể dừng cánh mỏi? Sự mưu sinh của con người luôn nằm trong một khúc quanh nào đó của cuộc đời là vậy.
Nghe gió sông Hồng rét buốt đôi tay, run rẩy đôi môi, nhưng lòng rạo rực, thoảng thấy mùa xuân bồng bềnh trên vầng xanh mái tóc.
Hà Nội, 15/01/2023
Pony